Hôm nay, thứ sáu, ngày 27 tháng 5 năm 2022 nhằm ngày 26 tháng Iyar năm 5782 theo lịch Do Thái. Hôm nay chính là ngày bắt đầu của trận chiến “không thể nào tin được” hay còn gọi là Chiến tranh sáu ngày (1967).
Vào mùa xuân năm 1967, các nước Ả Rập đã diễu hành vũ trang của họ và công khai nói về việc xâm chiếm Vùng đất của Israel và sẽ đẩy toàn bộ dân Do Thái xuống biển. Các phương tiện truyền thông quốc tế gần như nhất trí với niềm tin rằng đất nước Do Thái nhỏ bé, chắc chắn sẽ bị kẻ thù lấn át, bị đánh bại, có rất ít cơ hội sống sót. Có vẻ như, lần thứ hai trong một thế hệ, thế giới sẽ đứng nhìn và cho phép kẻ thù của dân tộc Do Thái tàn sát họ với hàng triệu người.
Vào ngày hôm nay ngày 26 tháng Iyar nhằm ngày ngày 5 tháng 6 năm 1967 theo dương lịch, Israel đã tiến hành các cuộc tấn công phủ đầu vào các biên giới phía nam và phía bắc của mình. Chỉ trong sáu ngày, quân đội Do Thái đã đánh bại năm đội quân Ả Rập trên ba mặt trận và giải phóng các phần lãnh thổ của quê hương đã mà Chúa đã hứa ban với diện tích lớn hơn diện tích của chính nó, bao gồm cả Thành cổ Jerusalem và Núi Đền.
Bản chất kỳ diệu công khai trong chiến thắng của Israel đã tạo ra một sự thức tỉnh toàn cầu của dân tộc Do Thái, thúc đẩy phong trào teshuvah ( ăn năn ) vốn đã hiện diện và đang phát triển nhằm quay trở lại Đức Chúa Trời và các truyền thống của người Do Thái. Rebbe, Giáo sĩ Menachem Mendel Schneerson , với trí nhớ chính đáng, đã gọi đó là khoảnh khắc của tỷ lệ Kinh Thánh, một “cơ hội mà những thứ như thế này đã không được ban cho hàng ngàn năm nay”. Nhiều nghìn người Do Thái đã đổ xô đến đeo tefillin và cầu nguyện tại Bức tường phía Tây ( Bức tường than khóc ) của Núi Đền mới được giải phóng.
Một số người Israel trong đó có tác giả Sara Rigler, người đã viết về Cuộc chiến Sáu ngày tin rằng một loạt các sai lầm và sự kiện không may của Ai Cập là bởi sự tác động của một Đấng Tối Cao: “Bạn có thể nói rằng, ồ thật là sự trùng hợp may mắn, nhưng không phải. Bạn có thể thấy bàn tay của Chúa trong cuộc chiến này. Chúng tôi thấy rằng Chúa đã an bài tất cả những chuyện đó để xảy ra theo đúng cách nó đã xảy ra, bởi Ngài muốn cuộc tấn công của Israel thành công. Chúa muốn chúng tôi chiến thắng, muốn chúng tôi lấy lại thánh địa của mình.”
Đối với nhiều người, sự nhiễu loạn trong quân đội Ai Cập ngay trước cuộc chiến khiến họ nghĩ tới sự tương đồng trong câu chuyện trong Kinh Thánh về Gideon phá rối đội quân kẻ thù của vương quốc Israel cổ đại. Thay vì bị tiêu diệt, Israel đã giành được một trong những chiến thắng vang dội nhất lịch sử chiến tranh thế giới. Rất nhiều người Do Thái chính thống và Cơ đốc giáo tin rằng quốc gia Do Thái đã chứng kiến một phép lạ.
Joel Rosenberg, nhà phân tích Trung Đông nhận xét: “Kể cả những người Tin Lành cũng tin rằng Cuộc chiến Sáu ngày là bằng chứng của sự can thiệp của Chúa đối với những người Do Thái. Điều kỳ diệu là bạn được chứng kiến thời khắc đó, khi mà tất cả các lãnh đạo Ả Rập, lãnh đạo Hồi giáo đều nói rằng “chúng ta sẽ ném bọn Do Thái xuống biển”, và thấy rằng một cuộc diệt chủng khác sắp diễn ra. Thế mà 6 ngày sau, Israel tự vệ thành công, tiêu diệt kẻ thù, chiếm được diện tích đất gấp 3 lần trước đây, tái kiểm soát Jerusalem lần đầu tiên trong 100 năm. Và đến ngày thứ 7 họ nghỉ ngơi. Nó nghe thật giống Kinh Thánh đối với những người Tin Lành khắp thế giới và họ cũng hân hoan vui mừng cho người Do Thái.”
Tác giả Rigler nói: “Ngay sau khi kết thúc chiến tranh, tất cả mọi người, kể cả tín hữu lẫn người thế tục đều nhận thấy điều này đến từ Chúa bởi vì nó thật là không hợp lý. Tất cả mọi người đều dự đoán một thất bại thê thảm. Đây là một phép lạ, thậm chí cả với Mose Dayan, tư lệnh quân đội Israel, đồng thời là một người rất thế tục.”
Sau khi Jerusaslem được giải phóng, ông Dayan đã tới Bức tường Phía Tây và theo truyền thống, đặt một mẩu giấy ghi thông điệp gửi Chúa vào các khe của bức tường. Tờ giấy này ngay sau đó đã được các phóng viên chiến trường tiết lộ, đó là câu Kinh Thánh Thi Thiên 118 :23 “Điều ấy là việc của Đức Giê-hô-va, Một sự lạ lùng trước mặt chúng tôi.”
Biên tập bởi Mục Vụ Do Thái Lời Sự Sống Việt Nam.
Comments