Sau khi phác thảo tất cả những khó khăn tuyệt vọng mà ông và những người đồng hương đang gặp phải, cuốn sách của nhà tiên tri Ha-ba-cúc kết thúc bằng một ghi chú cực kỳ thú vị và khác thường. Câu cuối cùng nói thế này:
“Đức Giê-hô-va là Chúa, là sức-mạnh của tôi, Ngài làm cho chân tôi giống như chân con hươu, Khiến tôi đi trên các nơi cao của mình.(Phó cho quản phường nhạc, khảy đàn mà hát bài nầy).” Ha-ba-cúc 3:19
“Phó cho quản phường nhạc, khảy đàn mà hát bài nầy.” Không nơi nào khác trong Kinh thánh có cụm từ này ngoại trừ ở phần đầu của Thi thiên. Có vẻ như nó ở sai chỗ. Tại sao Ha-ba-cúc lại nói như vậy, ngay ở phần cuối? Manh mối có thể nằm trong nghĩa tiếng Do Thái của từ mà chúng tôi dịch là “người chủ xướng - quản phường nhạc”…
TRONG TIẾNG DO THÁI, TỪ DÀNH CHO NGƯỜI ĐIỀU KHIỂN CA ĐOÀN, מנצח (MENATZEACH) LÀ MỘT TỪ RẤT THÚ VỊ.
Từ gốc là נצח cũng được kết nối với ý tưởng về sự vĩnh cửu (netzach) và chiến thắng (nitzachon). Nó cũng có thể có nghĩa là tỏa sáng hoặc tươi sáng, vĩnh viễn, nổi tiếng hoặc dẫn đầu. Đó là ý nghĩa cuối cùng mà chúng ta hiểu rằng Ha-ba-cúc đang ám chỉ đến người lãnh đạo âm nhạc. Một manh mối khác mà chúng ta có là câu nói trước đó đã được nhắc đến hai lần khác trong Kinh thánh; một lần trong Thi Thiên 18, khi Đa-vít hát về nhu cầu và lòng tin cậy của ông rằng Chúa sẽ giải cứu ông khỏi kẻ thù. Lần thứ hai nó xuất hiện là trong 2 Sa-mu-ên 22, cũng chính là Thi Thiên đó, được viết trong bối cảnh lịch sử đang diễn ra câu chuyện khó khăn của Sau-lơ và Đa-vít.
Ha-ba-cúc nhắc lại bài ca tin cậy nơi Đức Chúa Trời của Đa-vít, được viết trong lúc khó khăn. Cả anh và David đều hiểu tầm quan trọng của loại niềm tin có thể ca hát và sáng tác nhạc để ca ngợi Chúa, ngay cả khi hoàn cảnh có vẻ ảm đạm.
Đa-vít bắt đầu Thánh vịnh của mình bằng cách nói chuyện với người chủ ca hoặc người chỉ huy (menatzeach) và bắt đầu ca ngợi bằng bài hát, tuyên bố sự chắc chắn của ông về chiến thắng của Chúa thay cho ông. Ha-ba-cúc kết thúc bằng ý tưởng đó và nói thêm “với các nhạc cụ có dây của tôi” hoặc “âm nhạc bằng dây”, vì lời khen ngợi có thể đạt hiệu quả cao nhất khi được hát trong bóng tối và khiến kẻ thù khiếp sợ nhất.
Ngược lại với những gì một số người tưởng tượng, Thiên Chúa không đòi hỏi chúng ta phải ca ngợi vì Ngài bất an hay là một kẻ tự cao tự đại, mà điều đó là chính đáng và phù hợp. Việc ngợi khen Chúa hướng tầm mắt của chúng ta đến nơi mà sự trợ giúp thực sự của chúng ta đến từ đó. Khi khen ngợi, quyết tâm của chúng ta có thể được củng cố và niềm tin tưởng của chúng ta vào Chúa được tăng cường, khi chúng ta nhớ Ngài là ai và Ngài có thể làm gì. Trái tim chúng ta có thể tràn đầy lòng biết ơn thay vì lo lắng và sợ hãi, và lòng biết ơn là một trong những vũ khí tốt nhất chống lại sự cám dỗ và tâm lý nạn nhân khiến chúng ta có cảm giác được hưởng quyền lợi sai trái. Đức tin của chúng ta có thể trỗi dậy và sự sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi sự giúp đỡ của Chúa sẽ gia tăng. Thay vì rơi vào tình trạng thờ ngẫu tượng như nắm cọng rơm, một lần nữa chúng ta nhìn thấy Thiên Chúa là Cha nhân lành của chúng ta và đặt tay mình vào tay Người một cách an toàn.
Không phải vô cớ mà Đức Chúa Trời bổ nhiệm những người thờ phượng dẫn đầu vào trận chiến. Không phải ngẫu nhiên mà ý tưởng dùng từ dành cho người hướng dẫn thờ phượng gắn liền với chiến thắng. Khi gặp khó khăn và không tìm được lối thoát, chúng ta có thể cùng Đa-vít và Ha-ba-cúc tự tin hát những bài ca ngợi khen và tin cậy trong bóng tối, rằng Đức Chúa Trời sẽ chiến thắng kẻ thù và cuối cùng dẫn chúng ta ra ngoài trong chiến thắng.
VỚI LỜI CA TỤNG CHÚA CAO VỜI NƠI MIỆNG CHÚNG TA
“18Giô-sa-phát bèn cúi sấp mặt xuống đất; và cả Giu-đa và dân-cư thành Giê-ru-sa-lem đều sấp mình xuống trước mặt Đức Giê-hô-va mà thờ-lạy Ngài. 19Người Lê-vi về dòng Kê-hát và về dòng Cô-rê đều đứng dậy cất tiếng lớn mà khen-ngợi Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên. 20Buổi sớm mai, chúng đều chỗi dậy thật sớm, kéo ra đồng-vắng Thê-cô-a; đương lúc chúng đi, Giô-sa-phát đứng tại đó, mà nói rằng: Hỡi người Giu-đa và dân-cư thành Giê-ru-sa-lem! Hãy nghe ta: Khá tin-cậy Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, thì các ngươi sẽ vững-chắc; hãy tin các đấng tiên-tri Ngài, thì các ngươi sẽ được may-mắn. 21Khi người đã bàn-nghị với dân-sự, bèn lập những người ca-xướng cho Đức Giê-hô-va mặc áo lễ thánh mà đi ra trước cơ binh ngợi-khen Chúa rằng: Hãy ngợi-khen Đức Giê-hô-va, vì sự thương-xót Ngài hằng có đời đời. 22Đương lúc chúng khởi ca-hát và ngợi-khen, thì Đức Giê-hô-va đặt phục-binh xông vào dân Am-môn, dân Mô-áp và những kẻ ở núi Sê-i-rơ đã đến hãm đánh Giu đa; và các dân ấy đều bị bại.” (2 Sử ký 20:18-22)
Nhiều lần trong Kinh thánh chúng ta thấy nguyên tắc khen ngợi và thờ phượng đi đầu trong trận chiến.
Đó là sự thể hiện mạnh mẽ và thể chất về sự tin cậy vào Chúa và niềm tin rằng chiến thắng nằm trong tay Ngài. Tương tự như vậy, chúng ta thấy rằng khi các chi phái chúng ta chuẩn bị dời trại thì chi phái Giu-đa phải đi trước . Giu-đa có nghĩa là “ngợi khen”.
“Vậy, dân Y-sơ-ra-ên đi lên Bê-tên và cầu-vấn Đức Chúa Trời như vầy: Ai trong chúng tôi phải lên trước đặng giao-chiến cùng người Bên-gia-min? Đức Giê-hô-va đáp: Giu-đa sẽ đi lên trước.” (Các quan xét 20:18)
Mục vụ Do Thái
コメント