Thành cổ Jerusalem được bao quanh bởi một bức tường có tám cổng chính, nếu đi ngược chiều kim đồng hồ từ cổng cực bắc thì bao gồm các cổng sau Cổng Herod, Cổng Damascus, Cổng Mới, Cổng Jaffa, Cổng Zion, Cổng Dung, Cổng phía Đông và Cổng Sư tử. Cổng phía Đông, đối diện với Núi Ôliu nằm ngayThung lũng Kít-rôn, cổng phía đông này ngày nay độc đáo ở chỗ là nó hoàn toàn bị đóng kín. Một số nhà bình luận coi việc cổng bị đóng kín ở Cổng phía Đông là sự ứng nghiệm của lời tiên tri trong Kinh Thánh.
Cổng phía Đông của Jerusalem còn được gọi là Cổng Vàng hoặc Cổng Đẹp ( Công vụ 3:2 ). Trong tiếng Do Thái, thì được gọi là Sha'ar Harahamim có nghĩa là "Cánh cổng của lòng thương xót." Cổng phía đông ngày nay hiện là cánh cổng lâu đời nhất ở Thành Cổ Jeusalem, cổng được xây dựng vào thế kỷ thứ 6 hoặc thứ 7 sau Công nguyên. Ngoài ra, đây là cánh cổng gần nhất để có thể tiếp cận trực tiếp nhất với Núi Đền - nếu một người có thể đi qua các mái vòm của Cổng phía Đông, anh ta sẽ ở rất gần với nơi mà ngôi đền Do Thái từng đứng. Khi Chúa Jeus đã tiến vào Giê-ru-sa-lem từ Núi Ô-li-ve trong Ma-thi-ơ 21 , Ngài đã sử dụng một cánh cổng ở cùng vị trí với Cổng phía Đông hoặc Cổng Vàng hiện nay.
Cổng phía Đông bị phong tỏa vào năm 1540–41 sau Công Nguyên theo lệnh của Suleiman the Magnificent, một vị vua của Đế chế Ottoman. Cổng này bị đóng lại nhằm mục đích ngăn chặn Đấng Mê-si của người Do Thái vào được Jerusalem. Truyền thống Do Thái nói rằng Đấng Mê-si sẽ đi qua Cổng Đông khi Ngài trở lại cầm quyền ( Xa-cha-ri 14 :4 ) nên Suleiman là người theo đạo Hồi đang cố gắng ngăn cản kế hoạch của Đấng Mêsia bằng những tấm xi măng cao 16 feet và Cổng phía Đông này vẫn bị phong tỏa trong gần 500 năm qua.
Chính việc đóng cửa Cổng phía Đông của Jerusalem đã khiến nhiều sinh viên tiên tri phải ngồi dậy và chú ý. Sách Ê-xê-chi-ên có một số đề cập đến một cánh cổng quay mặt về phía đông. Trong Ê-xê-chi-ên 10 : 18-19 , Ê-xê-chi-ên đã nhìn thấy sự vinh hiển của Chúa rời khỏi đền thờ qua “lối vào cửa đông nhà Đức Giê-hô-va”; vinh quang đó di chuyển về phía đông thành phố đến Núi Ô-liu ( Ê-xê-chi-ên 11 : 23 ). Sau đó, Ê-xê-chi-ên thấy sự vinh hiển của Chúa trở lại đền thờ qua “hiên cửa về phía đông” ( Ê-xê-chi-ên 43:1-5).
Sau đó, trong Ê-xê-chi-ên 44 : 1-2, chúng ta đọc về việc cánh cổng bị đóng lại: “Đoạn người đem ta đến hiên cửa ngoài của nơi thánh, ngó về phía đông. Cửa ấy vẫn đóng. Đức Giê-hô-va bèn phán cùng ta rằng: Hiên cửa nầy sẽ đóng luôn không mở nữa. Chẳng ai được vào bởi hiên cửa nầy, vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã vào bởi đó; vậy cửa ấy sẽ đóng lại.” Đây là một trong những lý do mà người ta tin là cổng vàng đã đóng ngày hôm nay là vì Chúa Jesus đã vào rồi.
Ê-xê-chi-ên 46:12 có chép chúng ta đọc rằng có một người, một “vua”người có thể vào qua cổng phía đông “ Khi vua sắm cho Đức Giê-hô-va một của lễ lạc hiến (của lễ thiêu hoặc của lễ thù ân), thì sẽ mở cổng hướng đông cho người, và người khá sắm của lễ thiêu mình và những của lễ thù ân mình như người sắm các của lễ ấy trong ngày sa-bát; đoạn người trở lui, và khi đã ra rồi khá đóng cổng lại. ”
Một số giải thích những đoạn văn này trong Ê-xê-chi-ên là những đề cập đến Chúa Giê-xu Christ. Sự vinh hiển của Chúa đến trong đền thờ được coi là sự ra vào khải hoàn ( Ê-xê-chi-ên 43:2 ; Ma-thi-ơ 21:1-11; ). Lệnh đóng cổng vĩnh viễn vì Chúa đã vào đó ( Ê-xê-chi-ên 44:2 ) được người Hồi giáo coi đây là lời tiên đoán về việc xây tường thành Cổng phía Đông vào năm 1540 sau Công nguyên. Và, cuối cùng, “vua” mà cánh cổng sẽ được mở ra ( Ê-xê-chi-ên 46:12 ) được xem là chính Chúa Giê-su Christ vào lần tái lâm — Hoàng tử Hòa bình sẽ trở lại Núi Ô-liu ( Xa-cha-ri 14:4 ) và vào Giê-ru-sa-lem bằng Cổng Đông đã mở lại.
Cách giải thích này phổ biến và dẫn đến nhiều suy đoán kịch tính về cách thức và thời điểm Cổng phía Đông sẽ được mở. Tuy nhiên, có một số vấn đề về văn bản với cách giải thích đó. Đầu tiên, có một khó khăn trong việc kết nối “cổng quay về phía đông” của Ê-xê-chi-ên với Cổng phía Đông của Thành cổ Jerusalem. Ê-xê-chi-ên nói cụ thể cánh cổng mà ông thấy là “hiên cửa ngoài của nơi thánh” ( Ê-xê-chi-ên 44:1 ); nghĩa là, đó là một cổng của ngôi đền không phải là một cổng của thành phố.
Thứ hai, Cổng phía Đông của Giê-ru-sa-lem không giống với Cổng mà Chúa Jesus đã đi qua khi Ngài khải hoàn. Cổng phía Đông hiện đại đã không được xây dựng cho đến nhiều thế kỷ sau thời kỳ củaChúa Cứu Thế. Cổng ban đầu mà Nê-hê-mi xây dựng (và có thể có từ thời Sa-lô-môn) nằm dưới lòng đất, bên dưới cánh cổng hiện tại, theo tài liệu của nhà khảo cổ học James Fleming vào năm 1969. Chính thông qua cánh cổng thấp hơn (bây giờ là dưới lòng đất), Chúa Giê-su sẽ vào thành Giê-ru-sa-lem. 30 SCN.
Thứ ba, đền thờ mà Ê-xê-chi-ên thấy trong các chương 40–47 không giống như đền thờ mà Chúa Giê-su đã ở, và Giê-ru-sa-lem mà ông mô tả khá khác với Thành Cổ Giê-ru-sa-lem mà chúng ta biết ngày nay. Đền thờ thiên niên kỷ (đền thờ thứ ba) được đo ở Ê-xê-chi-ên lớn hơn đáng kể so với hai đền thờ đầu tiên, và thành Giê-ru-sa-lem của thiên niên kỷ sẽ có mười hai cổng chứ không phải tám cửa ( Ê-xê-chi-ên 48:30-35 ).
Cuối cùng, và quan trọng nhất, “vua” trong Ê-xê-chi-ên 46 không phải là Đấng Mê-si. Đúng hơn, ông là người trông coi Jerusalem trong vương quốc ngàn năm . Vua không phải là Chúa Jesus nhưng Vua sẽ phục vụ dưới quyền của Chúa Giêsu. Chúng ta biết rằng hoàng tử này không phải là Chúa vì anh ta phải làm của lễ tội lỗi cho chính mìnhcũng như dân chúng: “Ngày đó, vua sẽ vì mình và vì cả dân sự của đất mà sắm một con bò đực làm của lễ chuộc tội.” ( Ê-xê-chi-ên 45:22 ). Dù vua là ai, anh ta cũng là một kẻ có bản chất tội lỗi cần phải chuộc tội.
Tóm lại, “cánh cổng hướng về phía đông” mà Ê-xê-chi-ên mô tả khác với Cổng phía Đông ngày nay được nhìn thấy trong bức tường cũ của Giê-ru-sa-lem. Cánh cổng hiện tại (được niêm phong) không tồn tại vào thời của Chúa Giê-su Christ, vì vậy Chúa không bao giờ bước vào đó. Vị trí của Cổng phía Đông trước đây (nơi Chúa Jeus bước vào) nằm dưới mặt đất ngày nay, và nó không phù hợp với mô tả chi tiết về khu đền thờ tương lai như được đưa ra trongÊ-xê-chi-ên 40-42.
Do đó, có thể phỏng đoán rằng cổng phía đông của Ê-xê-chi-ên 44 sẽ là một phần của quần thể đền thờ thiên niên kỷ trong tương lai. Nó vẫn chưa được xây dựng.
Vậy thì chúng ta giải thích thế nào về sự đến và đi của vinh quang Đức Chúa Trời và việc đóng cửa phía đông trong lời tiên tri của Ê-xê-chi-ên?
Tiên tri Ê-xê-chi-ên đã nhìn thấy sự vinh hiển của Chúa ra khỏi đền thờ trong chương 10 vì sự xấu xa của dân chúng — đây là đền thờ đầu tiên , bị người Babylon phá hủy vào năm 586 trước Công nguyên. Sau đó, trong chương 43, Ê-xê-chi-ên thấy sự vinh quang trở lại ngôi đền — đây là ngôi đền mới, được mở rộng của vương quốc ngàn năm. Trong chương 44, Ê-xê-chi-ên được cho biết rằng cổng đền thờ phía đông “phải đóng lại vì Chúa, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, đã vào qua đó” (câu 2). Nói cách khác, trong thiên niên kỷ, vinh quang của Chúa sẽ không đi ra từ Đền Thờ. Đại lộ của lối ra trước (về phía đông) bị chặn, tượng trưng cho sự hiện diện thường trực của Chúa trong dân sự của Ngài. Cổng phía đông sẽ chỉ được mở vào ngày Sa-bát và Trăng non để cho phép vua thực hiện các phần việc của thầy tế lễ ( Ê-xê-chi-ên 46:1-2 ).
Biên tập bởi Mục Vụ Do Thái Lời Sự Sống Việt Nam.
Комментарии